MỘT KỶ NIỆM Ở KÍ TÚC XÁ (Đỗ Mạnh Cường, Lớp Chuyên Toán 1971 - 1974)

Thứ sáu - 03/10/2025 14:30 184 Đã xem
Bước vào đầu năm học 1972-1973, lớp chuyên Toán khóa 1971-1974 chúng tôi vẫn trực thuộc trường cấp 3 Hồng Gai và được cùng trường tham gia hành trình sơ tán vào rừng Công Kêu cách trường chính khoảng 12km. Đây là một hành trình vô cùng gian nan vất vả mà mọi giáo viên và học sinh của trường năm ấy đã vượt qua một cách xuất sắc và chắc chắn sẽ không có ai có thể quên những kỷ niệm về hành trình này.

Đã có nhiều tác giả viết nhiều bài rất hay kể về về quá trình đó nên tôi sẽ không nhắc lại nữa. Hôm nay tôi xin kể với các bạn về một kỷ niệm của nhóm học sinh nội trú, xảy ra tại khu nhà nội trú của lớp ngay trước khi cả lớp tham gia sơ tán cùng trường vào rừng Công Kêu.

Hết kỳ nghỉ hè của năm lớp 8, theo lịch, lớp chuyên toán được tập trung sớm tại trường cấp 3 Hồng Gai, 5 bạn Cẩm Phả rủ nhau lên trường bằng 3 xe đạp. Lên tới phòng ký túc xá vẫn ở từ năm trước (hai gian nhà tranh ở trên đồi), chưa thấy các bạn từ các huyện thị khác đến, 5 bạn mở cửa phòng phân công nhau dọn dẹp vệ sinh, sắp xếp lại giường chiếu gọn gàng, báo cơm nhà bếp và chờ mọi người trong lớp cùng lên tập trung.

Khoảng 9h sáng hôm sau, máy bay Mỹ kéo đến thị xã Hồng Gai ném bom dữ dội ở nhiều nơi, trong đó có cả ở khu vực thung ng cách trường khoảng 500-600m về phía nội thị (khu đó ngày ấy có cơ sở của công ty xuất nhập khẩu thì phải). Chúng tôi nghe thấy rất nhiều tiếng nổ ở gần và hiểu rằng: khu vực ở gần trường đã bị giặc Mỹ ném bom. Khi máy bay đã đi xa, chúng tôi chạy lên đồi cao nhìn xuống thấy lửa cháy nghi ngút và thấy người bị thương rồi cả người chết được khiêng ra phía cạnh đường quốc lộ 18.

Mọi người liền gọi nhau chạy xuống phía dưới đường, dự định sang khu vực vừa bị ném bom xem tình hình thế nào, nhưng khi một người vừa chạy xuống được nửa dốc thì thấy ngay một quả bom nhỏ (gọi là bom khoan, to cỡ chiếc chày giã cua của các bà nội trợ) nằm ngay trên mặt đường. Mọi người bảo nhau không xuống nữa mà quay lại trên nhà vì biết chắc sẽ còn nhiều bom nữa nằm rải rác quanh đây, chỉ cử một người đi báo cáo với nhà trường.

Khi quay lại ký túc xá, mọi người cùng ngồi trong phòng để bàn xem nên làm gì tiếp thì bỗng một người nhận thấy có rất nhiều mảnh vụn tranh nứa gãy nhỏ rơi xuống nền nhà. Nhớ rằng lúc sáng  đã  quét nhà rất sạch sẽ, sao bây giờ lại có rác, liền ngước lên nhìn vào mái nhà thì thấy ngay một quả bom khoan nữa đang nằm dắt vào mái tranh ngay trên đầu mình.

Anh em vội vàng hô nhau chạy ra ngoài hết, đứng một lúc thấy bom không rơi, định thần lại thì nhận thấy rằng: nếu bom rơi xuống và nổ thì sẽ hỏng hết ba cái xe đạp (tài sản quý hồi đó) và đồ đạc. Thế là phải đánh liều: người quan sát, người nhẹ nhàng vào dắt từng cái xe đạp, rồi mang hết đồ đạc ra khỏi phòng.

Bom vẫn chưa rơi, đang bối rối thì không biết ai đó đi kiếm được một cây tre dài và mọi người nghĩ là phải chọc cho bom rơi xuống thì mới có chỗ vào nhà để còn nghỉ ngơi, chứ không thể đứng mãi bên ngoài nhà được. Thế là đóng cửa lại và công kênh nhau lên để chọc nhưng  bom vẫn không rơi và không nổ.

Mọi người lại bàn và cuối cùng đưa ra phương án giải quyết là…. tạm quay về nhà.
Thế là khóa cửa lại, buộc đồ đạc và đèo nhau về Cẩm Phả.
Khoảng một tháng sau một số bạn quay lại khu nhà ký túc xá đó và nhìn qua khe cửa vào phòng, thấy các chân giường cá nhân bị gãy hết, chắc là do bom rơi xuống phát nổ làm gãy, nhà không có người ở nên chắc không ai việc gì.

Câu chuyện này không có nhiều người biết vì ngày ấy cũng cho là việc bình thường, không có gì đặc biệt.  Chỉ có bây giờ ngồi nghĩ lại và đặt thử một câu hỏi: Nếu lúc mọi người đang ngồi bàn bạc ở trong nhà mà quả bom rơi xuống phát nổ thì sao nhỉ?

 Thật là một kỷ niệm khó quên.

Đỗ Mạnh Cường - Lớp chuyên Toán khóa 1971-1974


Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây